Truyện Hạnh Phúc Nhỏ Của Anh của tác giả Đông Bôn Tây Cố.
Một Ôn Thiếu Khanh dịu dàng, tao
nhã, khi khám bệnh thì ăn nói nhẹ nhàng,
trên bàn mổ thì mạnh mẽ, oai phong. Anh chưa từng nghĩ rằng trên đời này lại có
một cô gái nói với anh rằng cô sẽ tung hoành chiến đấu trong lĩnh vực của cô, bảo
vệ anh chu toàn.
Một Tùng Dung điềm đạm, lão luyện,
dựa vào ba tấc lưỡi gây dựng tiếng tăm trong giới luật sư. Cô chưa từng nghĩ rằng
sẽ có một người đàn ông tên “Ôn Thiếu Khanh” khiến cô ngoài miệng thì á khẩu thế
nhưng trong lòng lại nở hoa.
--------------
Năm ấy cô tìm đủ mọi cách trốn
người nhà, để tới nơi này ôn thi nghiên cứu sinh, rồi quen với đàn anh cùng
khoa, tên là Lâm Thần. Lâm Thần có ngoại hình, có khí chất, có tài năng và có
nhân phẩm, là người bẩm sinh đã tỏa sáng, lại rất quan tâm đến người đàn em như
cô.
Lúc ấy đang nổi lên một game đồng
đội đối kháng. Con gái chẳng mấy ai thích trò đó, thế nhưng cô lại rất hứng
thú, rồi nhanh chóng được Lâm Thần kéo vào một hội chơi. Ngoài nam sinh trong
khoa đã quen từ trước, còn có một người tên Ôn Thiếu Khanh chơi rất hay, nghe
nói là bạn của Lâm Thần, đang sinh sống tại nước ngoài.
Lần đầu tiên Tùng Dung biết Ôn
Thiếu Khanh cũng không biết tên anh là như vậy. Lúc đó cô đang học môn cơ sở
ngành, khi game này bắt đầu phổ biến, cô đã dụ cậu em họ Chung Trinh tiêu tốn rất
nhiều thời gian vào đó, chơi lâu ngày, tự khắc sẽ gặp chuyện hay ho hoặc người
thú vị. Trong mắt Tùng Dung, người kia "vừa là địch vừa là bạn".
Trận đấu nhóm với ôn Thiếu Khanh
là lần đầu tiên cô thua trong giai đoạn ấy, thua tâm phục khẩu phục. Sau mấy lần
tình cờ gặp gỡ, một thứ tình cảm bé nhỏ lạ lùng đã nhen lên trong lòng Tùng
Dung.
Lần đầu tiên cô trông thấy Ôn Thiếu
Khanh là một ngày xuân chín muôn hoa khoe sắc rạng ngời. Hoa nở rộ khắp thành
phố, cả nắng và gió đều rất đỗi dịu dàng, những áng mây trắng muốt biếng nhác
trôi lướt trên đỉnh đầu, và người ấy xuất hiện thật tự nhiên.