Truyện Mr Đà Điểu Của Tôi của tác giả Hàm Yên.
Do tuyết rơi dày đặc khiến chuyến bay bị muộn.
Trong sân bay nhiệt độ ấm áp khiến con người ta dễ chịu, mặc cho tuyết ngoài trời giao thoa.
Bàng Sảnh đứng một mình bên khung cửa sổ lớn, nhìn cảnh tuyết ngày một dày, tuyết bay lượn đầy trời rồi nhẹ nhàng buông xuống. Dưới những tia sáng leo lắt của ánh đen, tất cả đều trông có vẻ mớ hồ.
Khi nhân viên đang luân chuyển hành lý của hành khách bằng những chiếc xe chuyên dụng, dọn đi đống tuyết đã lấp kín lấy sân bay...Bàng Sảnh đưa mắt nhìn đồng hồ, bây giờ đang tám giờ tối, cô đã đến thành phố E.
Cửa đăng ký đóng kín mít, cũng không thấy bóng dáng nhân viên làm thủ tục đâu. Nửa tiếng sau, có người đến phát cơm hộp và nước khoáng, Bàng Sảnh cùng rất nhiều hành khách đang sốt ruột khác đều xếp hàng chờ nhận đồ rồi nhanh chóng giải quyết. Cô bắt đầu suy nghĩ đến khả năng liệu đêm nay có thể về nhà được không?
Cô một mình đến phương Bắc làm việc, mùa đông rét buốt rợn người, đứng trong thành phố băng tuyết ngập trời này, Bàng Sảnh chỉ muốn quay về nhà ngay lập tức. Cô đã chờ ở đây hai tuần rồi, thực sự là quá lâu đối với một cô gái lưu luyến gia đình như cô.
Vẫn không ai đến thông báo cho họ liệu chuyến bay có được cất cánh hay không, Bàng Sảnh ngồi trên ghế đánh giá những người xung quanh. Một người đàn ông đứng tuổi ngả lưng lên thành ghế ngủ gà ngủ gật; ngồi bên cạnh ông là một bà mẹ trẻ đang dỗ đứa con khóc ngằn ngặt trên tay mình; bên kia, một cặp nam nữ tựa vào nhau, một người đeo tai nghe xem video trên Ipad, vừa xem vừa cười; một người đàn ông trung niên ăn mặc chỉnh tề lặng lẽ ngồi bên cạnh họ, như hòa thượng ngồi thiền vậy…
Tiếng chuông di động cất lên, Bàng Sảnh nghe máy, là mẹ cô – bà Kim Ái Hoa.
Bàng Sảnh thông báo cho bà sự cố của chuyến bay tối nay, còn nói thêm là không biết liệu có thể về nhà trong đêm nay được không.
Cô nói: “Ở đây tuyết lớn quá, bây giờ con vẫn chưa nhận được thông báo gì cả.”
Bà Kim Ái Hoa nói: “Thế mẹ bảo Tiểu Du về trước nhé, nó chờ điện thoại của con lâu lắm rồi, muốn đến sân bay đón con đấy.”
Bàng Sảnh chau mày: “Sao anh ấy lại đến nữa? Mẹ mau bảo anh ấy về đi, nếu chuyến bay cất cánh được con sẽ tự về nhà bằng xe buýt của sân bay.”
Cúp máy xong, Bàng Sảnh quyết định đi dạo một vòng. Cô đã chờ ở sân bay mấy tiếng đồng hồ, thực sự chán lắm rồi.
Sau khi dạo một vòng qua mấy cửa hàng bán đồ đặc sản địa phương, bán quần áo và túi xách, Bàng Sảnh bước vào một hiệu sách. Cô không hy vọng nhiều vào những cuốn sách được bán trong hiệu sách ở sân bay, đa số chỉ có sách về những người nổi tiếng, bí quyết quản lý tài sản, tư vấn du lịch… mà thôi. Đang lơ đãng giở vài cuốn ra xem thì bỗng nhiên mắt Bàng Sảnh lại liếc thấy một cuốn sách bên cạnh, hình như là một cuốn sách bán chạy.
Đó là một cuốn sách bằng tranh, khổ 16 tiêu chuẩn, không dày lắm, được in rất đẹp và cẩn thận. Bốn xung quanh bìa sách là lá cây kết thành vòng tròn, vẽ rất tỉ mỉ, chính giữa là một con cua nhỏ đang ngự trên lưng một chú đà điểu.
Con cua màu đỏ, chú đà điểu màu nâu, có thể thấy rõ từng chiếc lông trên mình chú chim. Đôi mắt đà điểu rất hiền lành, đen láy và trong veo, còn con cua thì không khoe ra cái càng mập mạp của mình mà đang ngủ say.
Tên cuốn sách là “Ms.Cua của tôi”.
Bàng Sảnh vô thức cầm cuốn sách lên, nó được bọc một lớp bìa nhựa, giá không rẻ.Bàng Sảnh trông thấy tên tác giả: Mr. Đà Điểu.
Một cái tên rất lạ, nhưng lại khiến tim cô đập nhanh hơn.
Cô cầm cuốn sách đi tới quầy thu ngân. Lúc trả tiền, tay cô run lên nhè nhẹ.